Câu chuyện về
cháu Nguyễn Phú Quyết Tiến (thị trấn Vụ Bản,
Nam Định) đã nổi tiếng tới mức khắp cái thị trấn
nhỏ này, từ già đến trẻ ai ai cũng có thể kể rành mạch, thông tường.
Cổng nhà
anh Tân có 3 cháu nhỏ khoảng 9-10 tuổi đang
nô đùa. Thấy tôi cất lời hỏi thăm, một cháu bé
nhìn trắng trẻo, ngôi ngô nhất trong đám trẻ
nhanh nhảu : “Cô hỏi bố cháu à ! Bố cháu đang
ở trong nhà. Cô vào uống nước để cháu gọi bố”. Trong lúc chúng tôi đang ngờ ngợ đoán
chừng cậu bé lúc nãy chính là bé Tiến “nổi
tiếng” tiêu tốn không ít giấy mực của báo chí,
thì anh Tân bước ra.
Câu chuyện
“tái sinh” kỳ lạ
Anh Tân và chị Thuận
cưới nhau được 6 năm mới sinh được cháu Nguyễn Phú Quyết Tiến (28/2/1992). Cháu Tiến
lớn lên bụ bẫm, xinh xắn, trong sự yêu chiều
hết mực của cả gia đình. Thế nhưng, đến năm
cháu 5 tuổi, tai họa bất ngờ ập xuống.
Hôm đó vào buổi chiều tháng Giêng, anh
Tân đang nằm đọc báo bỗng giật nảy mình chồm dậy, ruột gan như lửa đốt. Anh gọi vợ
hỏi : “Thằng Tiến đâu, tìm nó về đi”. Chị Tân tìm
gọi mãi nhưng không thấy Tiến đáp lại, ra phía
bờ sông gần nhà chị chỉ nhìn thấy đôi dép cháu
để trên bờ. Dưới dòng nước xanh ngắt nhìn
thấu tận đáy, không thấy điều gì bất thường. Chị chạy về báo anh Tân. Bỏ tờ báo, anh hớt
hải ra phía bờ sông thì nhìn thấy xác cháu Tiến
nổi cách bờ 3m. “Tôi lao xuống dòng nước, ôm
chặt lấy con nhấc lên bờ. Nhưng tất cả đã quá
muộn !”, giọng anh lạc đi, không giấu vẻ kinh
hoàng khi nhớ về cái ngày đau thương ấy.
Cháu Tiến mất đi khiến cả anh Tân, chị
Thuận đều như kẻ mất hồn. Nỗi đau càng nhân
lên gấp bội khi chị Thuận do vấn đề sức khỏe
đã “không còn khả năng làm mẹ” nữa. Trong
cơn vật vã, bà cụ hàng xóm mà sau này anh
Tân mới biết là “bà mế” có sang vỗ vai anh và bảo : “Con yên tâm, sớm muộn gì nó cũng tìm
về với con thôi !”. Khi ấy vì quá đau buồn anh
cũng coi lời bà như lời an ủi của những người
hàng xóm tốt bụng khác.
Năm 2006,
cả hai vợ chồng vẫn chưa nguôi nỗi đau mất
con thì nghe có người rỉ tai ở Xóm Cọi, xã Yên Phú, Lạc Sơn, cách nhà anh chị chừng 3km có
cháu bé nghi là “con lộn” của Tiến. Cháu tên
Bùi Lạc Bình (sinh ngày 6/10/2002) là con một
gia đình người Mường nhưng ngay từ khi biết
nói đã khăng khăng bảo mình là con người
Kinh, nhà trên thị trấn Vụ Bản.
Vốn chưa bao giờ tin có chuyện “đầu thai” như kiếp
luân hồi của nhà Phật, nhưng hai anh chị vẫn
đánh bạo tìm đến nhà cháu bé nọ. Thật bất ngờ
khi anh chị đến nơi cháu không hề thấy lạ mà
gọi bố mẹ xưng con và quấn quít không rời.
Anh chị ngỏ lời mời chị Dự, người sinh cháu Bình, tên bố mẹ “mới” đặt, đến nhà chơi. Nghe
thấy thế, Bình vui lắm, trèo phắt lên xe hào
hứng như đứa trẻ lâu ngày được về nhà.
Vừa vào nhà, Bình đã chạy quanh nhà
tìm đồ chơi mà Tiến trước kia thích. Cháu còn
tự nhiên vào giường anh Tân, chị Thuận nằm lên đó rồi bi bô : “Ngày xưa con thường ngủ
chỗ này nhỉ bố nhỉ ?”. “Ngay khi nhìn thấy
cháu, nghe cháu nói, và thấy những hàng động
của cháu vợ chồng tôi như chết đứng. Tất cả
đều giống hệt như cháu Tiến thủa trước, có
khác chỉ là khác về hình hài mà thôi”, anh Tân kể.
Kể từ ngày gặp cháu Bình thì ăn
ngủ chẳng yên bởi giữa hai người với đứa trẻ
xa lạ dường như có mối thâm tình gì đó day dứt
lắm. Nhớ cháu, thương cháu nhưng lại sợ
người ngoài bảo muốn cướp con. Vợ chồng
anh hiếm muộn, nhưng vợ chồng chị Dự – anh Hoan cũng chỉ có duy nhất cháu Bình là
con.
Về phần chị Dự, sau lần đến
chơi nhà ấy, cháu Bình cứ nằng nặc đòi về
“nhà bố mẹ”. Thấy con nhèo nhẹo khóc, chị Dự
cũng không biết phải làm sao. Đưa cháu về nhà
anh Tân, chị Thuận chơi thì sợ người ta dị nghị là “thấy người sang bắt quàng làm họ”. Nhưng
sau một lần Bình bị ốm nặng, sốt cao, cháu cứ
luôn miệng “dọa” : “Mẹ không cho con về, con
lại chết lần nữa !”. Hoảng quá, lần này chị đánh
liều gọi cho anh Tân đưa cháu về nhà chơi.
Cháu Bình về nhà anh thì khỏe khoắn, vui vẻ, không còn đau ốm nữa.
“Thấy cháu
tha thiết quá, sau bao đắn đo chúng tôi dè dặt
đề nghị gia đình anh Hoan, chị Dự cho cháu về
ở với chúng tôi. Thật bất ngờ là cả vợ chồng
anh chị và bà nội cháu đều gật đầu đồng ý.
Chính bà nội cháu cũng bảo rằng : Ngay từ lúc thằng bé biết nói tôi đã biết nó không phải
người Mường rồi”, anh Tân nói.
Theo lời anh Tân, kể từ ngày cháu về với anh
chị, hết lần này đến lần khác hai người “thử”
cháu. Thậm chí, nhiều người hàng xóm cũng
sang nhà để “hỏi chuyện ngày xưa”. Tất cả cháu đều trả lời vanh vách. Từ tên bác hàng
xóm, đến cô giáo mẫu giáo rồi bạn bè thân của
cháu, cháu đều nhớ tên. Đường về nhà, hay
những câu chuyện nhỏ nhặt như ngày xưa bà
nội cho cháu uống bia ở đầu làng cháu cũng
nhắc lại, ngay cả việc, “cháu đã từng chết như thế nào, bị ngã xuống nước ra sao”…
“Dù trước đó, chưa một lần tin có chuyện
“hoang đường” như thế, nhưng đến lúc ấy cả
vợ chồng tôi đều hoàn toàn tin rằng Bình chính
là cháu Tiến, con chúng tôi 10 năm về trước”,
anh Tân kể.
Từ ngày về ở với anh chị Tân, Thuận, Bình nằng nặc đòi gọi tên là
Tiến, ngay cả tên đệm cháu cũng đòi giữ.
“Hãy coi con cháu những đứa trẻ bình
thường”
Bé Tiến bây giờ đã bước
sang tuổi thứ 9. Cháu trắng trẻo, khôi ngô,
ngoan và lễ phép nhưng cũng hiếu động hệt như những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Khi
chúng tôi ngồi nghe anh Tân kể chuyện thì Tiến
không ngừng nô đùa trước sân, chọc tổ ong
khiến anh Tân mấy bận phải đứng dậy nạt
cháu.
Câu chuyện dang dở thì chị
Thuận mẹ cháu về, thoáng qua những dè dặt ban đầu, nhắc đến con chị cười nói xởi lởi lắm.
Lần dở từng trang sách của cháu, đôi mắt chị
vẫn ánh lên niềm hạnh phúc vô hạn : “Cháu đi
học mấy năm liền đều đạt học sinh giỏi…”. Rồi
chuyện trường, chuyện lớp, chuyện nghịch
ngợm của trẻ nhỏ làm bầu không khí rộn ràng hẳn lên.
Mãi chuyện đã quá trưa tự
lúc nào, chị Thuận giữ chúng tôi ở lại ăn cơm,
chúng tôi cũng vui vẻ đồng ý. Khi mâm cơm đã
dọn tinh tươm, Tiến vẫn đứng ngoài sân mê mải
đọc cuốn Hương Hiếu Hạnh của nhà sư Thích
Tâm Hiệp viết về trường hợp “đầu thai” của Tiến. Nghe anh Tân bảo, nhà sư sau khi nghe
câu chuyện của Tiến đã viết một bài in trong tập
sách Hương Hiếu Hạnh và tặng anh chị một
cuốn. Từ lúc rõ mặt chữ, Tiến lúc nào cũng cầm
cuốn sách và đọc đi đọc lại câu chuyện kể về
mình. Những câu chuyện ngày xưa cháu cũng dần quên.
Tôi đứng dậy gọi Tiến vào
ăn cơm thì bất chợt cậu bé nắm tay tôi lắc lắc,
chỉ ra phía con sông sau nhà : “Cô ơi, ngày xưa
cháu chết ở kia kìa”. Dù đã nghe câu chuyện
của cháu nhưng câu nói bất chợt của Tiến vẫn
khiến tôi lạnh sống lưng.
Sau bữa cơm đầm ấm, chúng tôi xin phép hai anh chị
tiếp tục lên đường. Trước khi đi, anh Tân trầm
ngâm : “Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác
Hải, Trung tâm tiềm năng con người đã nhiều
lần điện thoại gặp nhưng tôi đều từ chối. Hiện
giờ, tôi chỉ muốn mọi người hãy coi cháu như những đứa trẻ bình thường khác. Cháu Tiến
giờ ở nhà tôi với tư cách là “con nuôi”. Cháu
vẫn thường xuyên qua lại nhà mẹ đẻ…”. NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẦU THAI KỲ LẠ
Trong những ngày ở xóm Cọi để tìm
hiểu về trường hợp của cháu Bình – Tiến, chúng tôi còn biết thêm tại xóm này còn có thêm
hai trường hợp “con lộn”. Cả hai trường hợp
này cũng ly kỳ và lạ lùng rất khó giải thích.
Tiền kiếp con trai, bây giờ hóa gái
Không đến mức đòi về ở hẳn như Bình
về với gia đình anh Tân – chị Thuận, nhưng câu chuyện “con lộn” của Bùi Thị Hồng Thắm, ở
Xóm Cọi cũng được người dân ở Lạc Sơn bàn
tán xôn xao. Thắm là con gái nhưng người “lộn”
vào cháu lại là con trai.
Tôi tìm đến
nhà Thắm khi bóng chiều đã khuất dần sau núi.
Nhà cháu nghèo lắm, căn nhà gỗ bé xíu nằm chênh vênh bên sườn núi. Thắm sinh năm
1991, trước Thắm còn có một chị gái. Cũng vì
nhà nghèo nên hai chị em đang phải làm phụ
hồ ở Hà Nội, bố cháu anh Bùi Thanh Minh cũng
đi làm ăn nơi xa thỉnh thoảng mới về một
lần.
Hôm tôi đến, một mình chị Bùi Thị Toàn, mẹ Thắm ở nhà. Đã mấy năm nay, chỉ
có những ngày lễ tết gia đình chị Toàn mới
được tề tựu đông đủ. Ngày thường, chỉ có mỗi
chị Toàn vò võ mong ngóng chồng con, ba bố
con đi làm ăn xa thế nhưng nhà nghèo thì vẫn
hoàn nghèo.
Khi tôi hỏi đến chuyện “con lộn”, chị Toàn nhớ lại rồi cười ngặt ngẽo.
Chị bảo ngày mới phát hiện Thắm bị “lộn”, cháu
có những biểu hiện lạ lùng, nhưng cũng buồn
cười lắm.
Chị Toàn kể : Khi Thắm bi
bô biết nói, một lần hai mẹ con đang chơi đùa
bỗng cháu “xị” mặt rồi nằng nặc đòi : “mẹ đưa con về nhà”, dù lúc đó đang ở trong nhà mình.
Nghĩ trẻ con chưa hình dung được đâu là nhà
mình nên chị Toàn đã cố diễn giải đây chính là
nhà. Thế nhưng Thắm vẫn không chịu, chị Toàn
nghĩ chắc cháu đòi sang nhà bà nội ngay sát
vách. Chị bế cháu sang nhà bà nhưng vẫn không phải. “Nhà ở ngoài kia cơ”, Thắm
bảo.
“Thì ra con bé này đòi đưa đi
chơi nên nói thế”, chị Toàn nghĩ vậy và quát
Thắm. Sợ mẹ, cháu không dám đòi nữa. Một
hôm, ở ngoài nhà kho của thôn chơi, hôm đó là
ngày hội làng nên người trong làng tụ tập tại đây rất đông. Đang chơi đùa ở sân bỗng nhiên
Thắm nói với bà nội: “Mẹ cháu kia kìa”.
Đó là bà Nguyễn Thị Nghe, người ở đầu
làng. Do xóm Cọi rộng, nên nhà chị Toàn và
nhà bà Nghe dù cùng xóm nhưng cũng chỉ biết
nhau qua loa. Mới 3 tuổi, Thắm có thể nhận nhầm mẹ nên bà nội nói với cháu : đó không
phải mẹ cháu, mẹ hôm nay lên nương.
Lúc Thắm được 5 tuổi, hôm đó cháu
được bố mẹ cho ra đồng. Khi trở về, đi qua nhà
bà Nghe, cháu chỉ tay rồi bảo với bố mẹ “nhà
con đây này”. Nghĩ buồn cười quá, chị Toàn bảo lại con “con thích thì mẹ đưa vào nhà con”,
thế nhưng khi vừa bước vào cổng Thắm đột
nhiên dừng lại : “Con không vào nữa đâu, chị
Hằng đang ở trong đó, con ghét chị ấy vì chị đã
xui con trèo cây làm con ngã chết”.
Nghe con nói vậy, chị Toàn bèn hỏi lại nửa đùa nửa thật : “Thế con là ma Ly à”. Người
Mường thường gọi người chết là “ma”, vì biết
Ly, con trai bà Nghe đã chết nên chị Toàn mới
hỏi vậy. Tưởng trêu vậy thôi, ai ngờ con bé gật
đầu. Từ hôm đó, chị Toàn mới “xâu chuỗi” lại
toàn bộ những biểu hiện lạ thường từ ngày con bé cứ đòi chị “đưa về nhà con”.
Chị
bắt đầu nghĩ đến chuyện thằng ma Ly nó đã
“lộn” về con Thắm nhà mình. Người Mường vốn
xem đây là chuyện bình thường nên vợ chồng
chị Toàn chẳng sợ sệt một chút nào, thậm chí
ngày ngày vẫn hỏi chuyện và trêu đùa con bé.
Nói thêm về ma Ly, bà Nghe sinh
được bốn người con, trong đó Ly và Hương
(con gái) là cặp song sinh. Một hôm Ly và
Hương (lúc đó 7 tuổi), được chị gái tên Hằng
dẫn đi hái ổi ở bên triền núi. Là con trai nên Ly
được phân công trèo lên hái quả. Quả ổi nằm tít ngoài xa, Ly rất vất vả nhưng vẫn không tài
nào hái được. Hằng ở dưới cứ động viên em cố
lên và trong một phút sẩy chân, Ly ngã rơi
xuống đất. Cháu bị chấn thương sọ não và mất
ngay sau đó.
Có nhiều trường hợp
khác
Có một câu chuyện mà mãi đến khi Thắm nói rằng cháu chính là ma Ly thì chị
Toàn mới nhớ lại. Đó là ngày còn mang thai
Thắm, chị vốn là người yếu nên khi mang thai
ốm đau liên miên. Một hôm đi chợ ngoài thị trấn
về chị bị cảm, trong cơn mê man chị mơ một
giấc mơ rất sợ.
Một đứa bé rách rưới cứ đuổi theo làm chị chạy trốn mãi, thế
nhưng vì mệt quá nên đến lúc thằng bé cũng
đuổi kịp và bắt lấy chị. Giật mình tỉnh dậy, đem
câu chuyện vừa mơ kể lại với chồng nhưng anh
bảo mệt trong người mơ thấy những điều sợ
hãi là chuyện bình thường.
Chị Toàn sau đó cũng chỉ nghĩ vậy và cho đến ngày
Thắm nhận mình là ma Ly chị mới nghĩ lại và
cho rằng đó không chỉ là giấc mơ. Có thể thằng
bé trong giấc mơ đó chính là ma Ly và nó đã
theo chị về nhà từ đó.
Chị Toàn đã
có lần hỏi Thắm, sao con không theo về những nhà giàu cho sướng lại theo mẹ nghèo mà khổ.
Thắm bảo, hôm đó mẹ đi chợ về, con nhìn thấy
mẹ xinh nên đi theo mẹ. Như vậy, giấc mơ của
chị Toàn ngày đó là đúng sự thật.
Chuyện ma Ly “lộn” vào Thắm cũng nhanh
chóng lan toản ra khắp nơi. Mọi người lạ ở chỗ, đây là trường hợp đầu tiên một người con trai
lại “lộn” vào người con gái. Trước đây, Thắm
học cùng với cậu út nhà bà Nghe và chơi rất
thân với cháu này. Ban đầu mọi người không
biết chuyện nên cứ trêu “chắc con bé này nó
thích con bà Nghe”.
Sau khi mọi người đã biết không còn ai trêu đùa nữa. Thắm
giờ đã đi lại với gia đình bà Nghe và nhận bà
làm mẹ. Thắm được gia đình bà Nghe xem như
người con ruột rà trong nhà. Dù không về ở
cùng nhưng tình cảm giữa Thắm và gia đình bà
Nghe là rất sâu đậm.
Ông Bùi Văn Tỉnh, xóm trưởng xóm Cọi cho biết : “Ở xóm Cọi
đã ghi nhận ba trường hợp con lộn. Người
Mường quan niệm, những đứa trẻ dưới 12 tuổi
bị chết bất đắc kỳ tử có khả năng “lộn” về và
vào một người nào đó. Người bị lộn sẽ có khả
năng nhớ và kể lại những gì diễn ra trước khi chết một tháng. Thế nhưng, sau 12 tuổi người
được “lộn” lại trở về trạng thái bình
thường”.
Trái với những gì ông Tỉnh
nói, theo như lời chị Toàn kể thì Thắm nhớ
được rất nhiều chuyện. Có lần Thắm tự dưng
nói với chị hàng xóm cạnh nhà bà Nghe rằng “ngày xưa em trèo ổi nhà chị bị chị đánh mấy
lần”. Chị này khẳng định đúng là ngày xưa Ly
hay trèo ổi nhà chị và bị chị đuổi thật.
Một hôm Thắm gặp người trong làng, người
đó bằng tuổi Ly và hơn cháu rất nhiều tuổi và
bảo : “Mày nhớ tao không, ngày trước tao với mày toàn đi đá bóng với nhau nhỉ”. Người này
nghe Thắm xưng mày tao, ban đầu nghĩ cháu
hỗn, nhưng sau biết đó là Ly lộn về nên cười
xoà bởi cháu nói hoàn toàn chính xác.
Thắm hiện nay vẫn được mọi người
trong gia đình, bạn bè và cả xóm bản gọi bằng cái tên thân thương – Ma Ly. Chị Toàn bảo
cháu rất vui với cái tên đó. Chị cũng thoải mái
cho cháu đi lại vì nhà bà Nghe cũng rất nghèo.
Thắm đi lại vì cái tình của… người con lộn, chứ
không vì mục đích gì khác.
Ngoài
Bình, Thắm, tại bản Cọi còn có cháu Thu con cô giáo tiểu học Quách Thị Đức. Thu cũng được
một người chết trong bản lộn về từ bé. Ngày
bé, Thu cũng nằng nắc đòi “về nhà con”. Tuy
nhiên, vì nhà có người chết đó rất giàu có nên
chị Đức đã không cho cháu về ở cùng gia đình
đó, chị sợ mang tiếng hám tiền nên bịa ra chuyện này.
Thu hiện nay cũng
được gia đình nhà đó nhận làm con và đi lại rất
gần gũi. Chị Đức bảo : “Nếu tôi không ngăn
cấm quyết liệt từ bé thì nó về ở hẳn bên đó
thật”. Hiện Thu đã lớn và đang học lớp 9 trường
huyện.
Khi đi tìm hiểu thực hư câu chuyện “con lộn” tại Vụ Bản, chúng tôi cũng thật
sự bối rối và không biết khẳng định thế nào.
Tiếp xúc với những người trong cuộc như bố
mẹ những người chết, bố mẹ những cháu được
coi là có “con lộn” họ đều khẳng định đó là câu
chuyện có thật.
Kể cả cô giáo Đông, cô Đức cũng khẳng định điều đó. Cả ba trường
hợp vẫn đang là “người thật việc thật” ở Lạc
Sơn chứ không chỉ là câu chuyện kể hay truyền
thuyết gì.
Thực hư chuyện ‘đầu
thai’
Câu chuyện “đầu thai” của cậu
bé Nguyễn Phú Quyết Tiến ở Vụ Bản mà chúng tôi đã ghi lại, theo TS.KTS.Vũ Thế Khanh, tổng
giám đốc Liên Hiệp Khoa học Công nghệ – Tin
học Ứng Dụng (UIA) không có gì lạ.
Ông Khanh cho hay, chương trình “nghiên
cứu về ngoại cảm và các khả năng đặc biệt” do
UIA kết hợp với Viện khoa học hình sự, Bộ Công An, Trung tâm bảo trợ Văn Hóa kỹ thuật
Truyền Thống cũng đã ghi nhận nhiều trường
hợp “đầu thai” ở Việt Nam. Dưới đây là một
trong những câu chuyện ông Khanh chia sẻ với
phóng viên :
Câu chuyện xảy ra vào
khoảng năm 1990 tại làng Tân Việt ở Cà Mau (vùng Đầm Dơi). Ở đây có một gia đình gồm hai
vợ chồng và 3 người con. Người cha trong gia
đình này là ông Cả Hiêu. Cô con gái trong gia
đình được ông Hiêu rất mực cưng chiều,
nhưng không may, cô bị bệnh và qua đời lúc 19
tuổi. Cả nhà ai cũng đau buồn, thương xót, ông Cả Hiêu thì như điên như dại.
Câu
chuyện không chấm dứt ở sự qua đời của cô
gái mà lại là chuyện bắt đầu. Cách làng Tân
Việt khoảng 100 cây số là làng Vĩnh Mỹ, Bạc
Liêu cũng có một cô gái bị bệnh (cùng thời gian
với cô con gái ông Cả Hiêu) và qua đời.
Người nhà khóc lóc lo việc khâm liệm thì
bất ngờ ngày hôm sau cô gái sống lại, làm mọi
người vừa mừng vừa sợ, cô gái tự nhiên mạnh
khỏe, như không có gì gọi là đau ốm gì cả. Điều
lạ lùng là từ khi sống lại, cô gái này cứ một mực
đòi người trong gia đình đưa cô đến nhà ông Cả Hiêu.
Mọi người trong nhà đều
hết sức ngạc nhiên vì không biết ông Cả Hiêu
là ai. Khi hỏi cô gái thì cô cho biết cha của cô
chính là ông Cả Hiêu, người làng Tân Việt.
Người nhà hết sức lo lắng nghĩ rằng cô có
bệnh. Nhưng cô gái vẫn khăng khăng đòi đi gặp cha mình và bảo rằng cô biết đường đến
nhà ông Cả Hiêu. Cô mô tả đường đi, tả ngôi
làng, tả cái nhà, số nhà từng chi tiết và kể về
những người nhà ông Cả Hiêu nữa. Cô gái bảo
ông bà Cả Hiêu là cha mẹ ruột của mình, cuối
cùng cha mẹ cô gái buộc lòng phải cùng đi theo chuyến xe đò đến làng Tân Việt để tìm hiểu
thực hư.
Khi đến bến xe, mọi người
xuống xe còn đang bỡ ngỡ không biết đi theo
hướng nào để về nhà ông Cả Hiêu thì cô gái
nói : “Đừng có ngại, để con dẫn đường cho”.
Thế rồi khi đến cổng nhà ông Cả Hiêu, cô gái tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng và chạy nhanh vào nhà.
Cô gái chạy lại ôm chầm lấy ông Cả Hiêu vừa
khóc vừa nói : “Ba ơi, con đây ba ơi !”.
Hai vợ chồng ông Cả Hiêu còn đang ngơ
ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì vừa lúc
cha mẹ cô gái bước vào nhà kể lại chi tiết câu chuyện cho vợ chồng ông Cả Hiêu nghe. Ông
Cả Hiêu lấy làm lạ, cũng kể lại chuyện con gái
mình bị bệnh qua đời cho cha mẹ cô gái nghe.
Ông còn chỉ tay lên bàn thờ có đặt tấm ảnh của
cô gái con ông. Trong khi đó cô gái mới đến cứ
đi lại trong nhà tự nhiên như là người đã ở đó lâu lắm rồi.
Câu chuyện đã đến hồi
kết thúc khi sự kiện đã rõ ràng; cô gái nhất
quyết ông bà Cả Hiêu là cha mẹ mình và ông
bà Cả Hiêu cũng chấp nhận điều đó vì cô gái
nói rõ những chi tiết mà ngoài con gái ông Cả
Hiêu ra khó ai có thể biết rõ chuyện gia đình ông bà. Thế là hai gia đình kết thân với nhau.
Dân chúng hai vùng Cà Mau, Bạc Liêu biết
được một chuyện lạ lùng hãn hữu.
“Hiện tượng tái sinh không phải là mê tín”
TS.Khanh cho biết, ở nhiều nước trên
thế giới, “tái sinh” còn mang cả hình ảnh của quá khứ (trong sinh học gọi là Lại giống) và
những câu chuyện tương tự như bé Tiến hay
con gái ông Cả Hiêu. Chính vì thế, theo ông,
hiện tượng “tái sinh” cần được nhìn nhận và
nghiên cứu trước khi khẳng định hoặc phủ
định.
“- Chúng tôi sẽ tổ chức hội thảo khoa học về tâm linh trong thời gian sắp
tới. Hiện tượng “đầu thai, tái sinh” cũng được
đưa ra thảo luận”. Ông Khanh khẳng định,
không thể coi “đầu thai” là hiện tượng mê tín dị
đoan mà chỉ nên coi nó là hiện tượng khó lý giải
mà khoa học chưa thể với tới được. “Trên thực tế những câu chuyện về “tái sinh” vẫn tồn tại
bất chấp chúng ta có tin hay không.
Có người thật, việc thật nếu phủ định hoàn
toàn thì đó chính là mê tín cực tả (thái độ chủ
quan, coi nhận thức của mình là cao nhất, đúng
nhất, coi những hiện tượng mình không biết là không đúng, không có thật). Tuy nhiên, cũng
không nên để mình rơi vào trạng thái mê tín
cực hữu (tin mê muội, không cần biết đúng sai).
Đó chính là nguyên nhân sinh ra những chuyện
lừa đảo, mị dân, những dị nhân hoang tưởng
bịp bợm…”.